Publisher's Synopsis
Tôi không biết có ai dã viết một tác phẩm nhu thế dể tạ on nuớc Ðức chua, nhung riêng tôi phải có bổn phận phải viết một tác phẩm nhu thế nhằm dể cảm on chính quyền và nhân dân Ðức dã dón nhận mình cung nhu nguời tỵ nạn Việt Nam trong suốt 25 nam qua và cho tới hôm nay vẫn còn tiếp tục dón nhận duới nhiều hình thức khác nhau nhu tỵ nạn chính trị, doàn tụ gia dình, kết hôn hoặc những truờng hợp nhân dạo khác.
Tôi dến Ðức vào ngày 22 tháng 4 nam 1977. Tính dến tháng 4 nam 2002 là dúng 25 nam, nghia là một phần tu thế kỷ. Trong một phần tu thế kỷ dó, cá nhân tôi và nguời tỵ nạn Việt Nam dã làm gì duợc cho mình, cho quê huong dất nuớc này và sẽ còn ở lại dây bao lâu? Hoặc giả phải làm gì khi quê mẹ cần dến v.v...? Ðây là những câu hỏi mà phần trả lời di nhiên là có nhiều lối giải thích khác nhau, nhung tất cả cung chỉ với một tấm lòng là Cảm tạ xứ Ðức.
Chúng tôi là những nguời Việt Nam mà cung là những nguời Phật Tử, do dó tứ trọng ân, tức bốn ân nặng trong dời không duợc phép quên. Ðó là on quốc gia noi mình sinh sống. Thứ hai là công on sanh thành duỡng dục của mẹ cha. Kế dến là on Thầy Tổ dạy bảo cho mình trở nên nguời hữu dụng cho Ðời cho Ðạo và on thứ tu là on xã hội dã giúp dỡ mình thành nguời. Ðứng từ tu tuởng này, nguời Phật Tử Việt Nam dầu sống bất cứ noi dâu, hay ở bất cứ chốn nào trên quả dịa cầu này cung dều phải có bổn phận cả, chứ không phải chỉ có bổn phận riêng dối với nuớc Ðức này mà thôi.