Publisher's Synopsis
Nho giáo, Ðạo giáo và Phật giáo là ba cái nguồn gốc van hóa của dân tộc Việt nam ta từ xua. Nho giáo dạy ta biết cách xử kỷ tiếp vật, khiến ta biết duờng an ở cho phải dạo làm nguời. Ðạo giáo lấy dạo làm chủ tể cả vu trụ và dạy ta nên lấy thanh tinh vô vi noi yên lặng. Phật giáo dạy ta biết cuộc dời là khổ não, dua ta di vào con duờng giải thoát, ra ngoài cuộc ảo hóa diên dảo mà vào chỗ Niết-bàn yên vui.
Ba học thuyết ấy thành ra ba tôn giáo, nguời ta thuờng gọi là Tam giáo, dều có ảnh huởng rất sâu về duờng tin tuởng và sự hành vi trong cuộc sinh hoạt của ta ngày xua. Ðến nay cuộc dời thay dổi, nguời ta theo khuynh huớng vật chất, coi rẻ những diều dạo lý nhân nghia. Ðó cung là sự dời dổi biến hóa trong cuộc dời.
Ðời là biến hóa không có gì là thuờng dịnh. Mỗi một cuộc biến hóa lại giống một mắt xích trong cái dây xích, rồi cái nọ tiếp giáp cái kia, thành cái dây dài không biết dâu là cùng tận. Sự biến hóa tuần hoàn ấy, kể thực ra không có gì là chuẩn dích nhất dịnh, chẳng qua là nó theo thời mà luân chuyển. Cái truớc ta cho là tốt, thì bây giờ ta cho là xấu; cái bây giờ ta cho là hay, sau này nguời ta lại cho là dở. Dở dở, hay hay vô thuờng vô dịnh, thành ra nhu cái trò quỉ thuật làm cho nguời ta mê hoặc.