Publisher's Synopsis
Họ dang ở trên cùng của một cầu thang và tiếng lạch cạch của dá khi nó di chuyển trở lại vị trí phía sau họ vang vọng qua một vùng vịnh duờng nhu vô tận. Nhung diều dó cung dúng nhu biên niên sử dã nói và Varta không hề sợ hãi. Họ dã di xuống núi bao lâu và xa hon nữa là vào tử cung của chính Erb, Varta không bao giờ biết duợc. Nhung, khi dôi chân mỏi nhừ và cô biết con dói thực sự, họ di vào một lối di kết thúc trong một can phòng rỗng bằng dá rắn. Và ở dó, duợc bảo quản trong chiếc ruong mà những nguời dàn ông sinh ra trong thời trẻ của Memphir dã dặt chúng, Varta nhận thấy rằng thứ sẽ giữ cô an toàn trên con duờng cô phải di. Cô ấy bỏ những tấm lụa mịn sang một bên, chiếc bình dựng dồ trang sức, vốn là huy hiệu của sự phục vụ của Asti và vẽ lên co thể trần truồng của mình một bộ dồ da vảy, duợc dính dá quý và lấp lánh duới tia nắng mặt trời nhỏ. Có một chiếc mu trùm dầu dể che toàn bộ dầu, gang tay có móng cho bàn tay, có màng, lớp phủ có móng vuốt cho bàn chân - nhu thể da của một con thằn lằn giống nguời khổng lồ dã duợc thuộc da và tạo kiểu cho bộ dồ này. Và Varta nghi ngờ rằng diều dó có thể là nhu vậy - thế giới Erb không phải lúc nào cung chỉ có loài nguời nắm giữ.